Em Lê Thị Xuân Thăng và Lê Văn Sửu
|
|
|
|
Cô ơi, giúp cháu với - hãy cho cháu được đến trường!
Con đường làng đầy cát trắng ở thôn Vĩnh Bình, xã Tam Thăng, thị xã Tam Kỳ
nhiều năm nay là chứng nhân cho những bước chân nhỏ của hai chị em Lê Thị Xuân Thăng và Lê Văn Sửu trên
con đường đến trường mỗi ngày. Và cũng chính con đường ấy hằng ngày trôi qua, thấm đậm bao giọt
mồ hôi của chị Phạm Thị Phương tần tảo một mình nuôi con ăn học với ước mơ cháy bỏng: sau này lớn
lên, các con chị sẽ thoát được cảnh nghèo mà đời mẹ phải trải qua ...
Thương mẹ vất vả quanh năm, hai chị em Lê Thị Xuân Thăng và Lê Văn Sửu đã không
ngừng vươn lên trong học tập. Lê Thị Xuân Thăng là học sinh giỏi suốt 5 năm ở trường tiểu học Tam Thăng,
được thầy yêu bạn mến. Năm học lớp 5 (2003 - 2004) bằng sức học của mình, Xuân Thăng đã đoạt
giải khuyến khích tại kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Đó là thành quả khích lệ đối với một cô bé
học trò nghèo. Còn Lê Văn Sửu, chẳng may vừa lọt lòng mẹ đã phải trải qua một bão bệnh thập tử nhất
sinh, cuối cùng cũng qua khỏi nhưng lại mang tật nguyền suốt đời. Với thân hình gầy guộc và thần kinh
không ổn định nhưng cậu bé vẫn cố gắng vượt qua để ngày ngày đến trường cùng các bạn trang lứa.
Dẫu gia cảnh có nghèo nàn lại chịu cảnh không chồng nhưng chị Phạm Thị Xuân vẫn
quyết tâm chịu cực khổ cho con cái. Vì không có đất đai, vườn tược để trồng lúa, trồng khoai, chăn
nuôi, nên hoàn cảnh gia đình chị rất khó khăn. Hằng ngày bằng nghề đan lưới thuê học được từ thời con
gái và ai thuê gì làm nấy nhưng chị cũng không đủ sức khỏe để làm việc thuê nên số tiền kiếm được
cũng rất ít để trang trải cho cả gia đình. Tưởng như thế rồi cuộc sống sẽ ổn, ai ngờ đầu năm
2004, chị luôn đối mặt với đau ốm liên miên. Khi thì gại cột sống, lúc thì đau tim co thắt rồi dạ dày
cấp tính ... Những cơn đau cứ thi nhau đổ lên thân thể gầy cồm của chị, khiến có lúc khó có thể
vượt qua. Gia đình đã nghèo giờ lại thêm túng bấn. Tiền chữa bệnh, tiền ăn uống sinh hoạt hằng ngày
rồi tiền lo cho các con cái áo, cái quần, quyển vở ... để đến tường đã làm người phụ nữ nay
kiệt sức. Không chỉ riêng chị Phương đau ốm mà cả con trai Lê Văn Sửu cứ trái gió trở trời lại kêu
đau nhức nhưng chị Phương cũng đành bó tay chứ không thuốc thang được vì chẳng có tiền.
Năm học 2004 - 2005 Lê Thị Xuân Thăng bước vào lớp 6, trường PTCS Tam Thăng. Lên lớp
mới với bộn bề bài vở, kiến thức nhưng Xuân Thăng chẳng có thời gian học bài ngoài giờ lên lớp.
Hằng ngày, cô bé Thăng phải thay mẹ làm nhiều công việc người lớn để kiếm tiền nuôi cả gia đình.
Thương em vất vả, địa phương, nhà trường và bà con chòm xóm mỗi người một tay đã đỡ đần phần
nào hoàn cảnh của Thăng. Nhưng ở cái làng quê nghèo khó Tam Thăng ấy, cuộc sống của người dân cũng
không mấy khá giả gì nên mọi người chỉ giúp ngặt chứ không thể giúp nghèo được. Hiện tại, hoàn
cảnh của cô bé Thăng, cậu bé Sửu và mẹ rất bi đát. Lê Thị Xuân Thăng nước mắt chảy dài khi nghe
mẹ bảo rằng: "Có lẽ con phải nghỉ học thôi! Nhà mình khó lắm ..." Còn chị Phương thì khi nói ra câu
ấy cũng như đứt từng khúc ruột rồi. Đời chị đã khó, bây giờ cái nghèo, cái khó vẫn cứ bám lấy cuộc
đời các con chị.
Khi đến nhà thăm các em, tôi không sao quên được lời nói trong nghẹn ngào, nức nở
của cô bé Thăng: "Cô ơi, giúp cháu với - hãy cho cháu được đến trường!" Mong rằng những tấm lòng hảo
tâm gần xa hãy giành cho Thăng chút tình thương, giúp đỡ em được đến trưường như bao bạn bè cùng
lứa để con đường làng cát trắng Vĩnh Bình in dấu chân nhỏ nhoi của em.
Close
|